Đó là lời đề nghị nghe có vẻ "ngược đời" của một bà mẹ tên Kate Bassford Baker được chia sẻ trên một diễn đàn làm cha mẹ. Lời đề nghị là một câu chuyện có thể khiến bất cứ ai đang làm cha mẹ phải suy nghĩ. Dưới đây là những chia sẻ của bà mẹ này:
"Tôi không ngồi ở gần đấy mà ngồi cách xa con đến cả nửa mét bởi vì tôi không muốn phải đứng dậy. Tôi đang ngồi đây vì thực sự tôi mang con đến công viên để con học cách vận động và học cách kết bạn với những đứa trẻ khác. Tôi mang con đến đây để con phải học cách tự làm mọi thứ.
Lũ trẻ không đến đây để đứng trên đỉnh thang, chúng đến đây để học cách trèo lên chiếc thang đó. Nếu chúng không thể tự mình làm điều này, chúng sẽ dần thất vọng. Và tệ hơn, chúng sẽ không có một mục tiêu và động lực để làm việc đó nữa.
Những đứa trẻ hoàn toàn có thể leo được lên thang. Tôi muốn chúng tạm quên đi khả năng của mình và quyết định sẽ trèo bằng được, và nỗ lực hết mình để điều chúng muốn thành hiện thực mà không có sự trợ giúp của tôi.
Đó không phải việc của tôi – và tất nhiên cũng không phải của các bạn. Chúng ta cần tránh cho những đứa trẻ khỏi cảm giác của sự thất bại, sợ hãi và khó chịu.
Nếu tôi làm điều đó, tôi đã cướp đi của chúng cơ hội được học những thứ mang lại cho chúng sự hiểu biết vô tận, được vượt qua khó khăn và được sử dụng những lợi thế của mình.
Nếu lũ trẻ mắc kẹt ở một giai đoạn nào đó, tôi cũng sẽ không giúp đỡ chúng ngay tức thì. Nếu tôi làm điều đó, tôi đã lấy đi của chúng cơ hội học được cách giữ bình tĩnh, cách đánh giá tình hình và cố gắng tự giải quyết vấn đề của mình.
Giữ cho chúng khỏi ngã cũng không phải là việc của tôi. Vì nếu tôi làm điều đó, tôi đã lấy đi của chúng cơ hội hiểu được rằng sự thất bại luôn có thể xảy ra nhưng những thử thách đều đáng giá, và chúng luôn có thể bắt đầu lại một lần nữa.
Ảnh minh họa |
Tôi không muốn con gái của tôi hiểu rằng chúng không thể vượt qua những trở ngại khi không có sự giúp đỡ. Tôi không muốn chúng nghĩ rằng chúng có thể đạt được thành tích cao mà không hề cần sự trợ giúp nào. Tôi không muốn chúng hiểu rằng chúng có sự giúp đỡ và không phải vượt qua những chướng ngại vật. Thay vào đó chúng chúng phải tự nỗ lực lấy.
Tôi muốn những cô gái của tôi biết đến cái cảm giác sung sướng khi chúng vượt qua được sự sợ hãi, sự hoài nghi và đạt được sự thành công không dễ có.
Tôi muốn chúng tin rằng chúng có khả năng, có sự tự tin, và sự kiên định vào hành động của mình.
Tôi muốn chúng chấp nhận những giới hạn cho đến khi chúng tìm ra khả năng tuyệt vời của bản thân mình.
Tôi muốn chúng tin rằng chúng có thể tự đưa ra quyết định, tự phát triển những kĩ năng của mình, tự mình vượt qua những rủi ro và đối mặt với cảm xúc của chính mình.
Tôi muốn chúng tự leo lên chiếc thang đó mà không cần bất kì một sự trợ giúp nào.
Bởi vì những đứa trẻ có thể làm được. Tôi tin vào điều đó. Và nếu tôi cho chúng một không gian cần thiết, chúng sẽ sớm hiểu ra điều đó.
Vì vậy, cảm ơn các bạn đã giúp đỡ tôi. Và tôi cũng không biết rõ về bạn, nhưng sẽ tốt hơn khi giúp đỡ lũ trẻ học được những kĩ năng mà chúng cần được định hướng ngay từ bây giờ. Những kỹ năng thực tế sẽ chỉ cho chúng thấy chỉ một bước sẩy chân là đồng nghĩa với việc “u đầu mẻ trán” hoặc “xước xát chân tay”.
Những điều đó có thể được hàn gắn, xoa dịu bằng một nụ hôn."
Phùng Quang Thơm (Sưu tầm-Theo Trí Thức Trẻ)
Đang truy cập : 25
•Máy chủ tìm kiếm : 1
•Khách viếng thăm : 24
Hôm nay : 992
Tháng hiện tại : 1924
Tổng lượt truy cập : 4449893